Mẹ chồng - Nàng dâu như hai người phụ nữ cùng chia sẻ một người chồng.
Mẹ chồng Tú ở Hoàn Kiếm, Hà Nội chỉ có một mình Phát - chồng cô, là con trai duy nhất. Bố chồng đã mất, vì vậy tình cảm mẹ con Phát rất gắn bó. Tú cảm động và tin rằng Phát sẽ tốt với vợ con. Tuy nhiên, khi về làm dâu, Tú nhận ra rằng tình cảm đó khiến cô thường cảm thấy cô đơn và tủi thân. Mẹ chồng chăm sóc Phát như một đứa trẻ, từ việc chuẩn bị quần áo đến chăm sóc giày dép. Khi Tú mua sắm cho chồng, mẹ chồng thường chê bai. Có lần, Tú mua cho Phát một chiếc áo sơ mi đẹp, nhưng ngay hôm sau, áo đã hỏng do mẹ chồng làm hỏng khi ngâm cùng quần áo màu.
Tú có thể bỏ qua nhiều điều nhỏ nhặt từ mẹ chồng, nhưng có một việc khiến cô không thể chấp nhận: bà luôn tìm cách phá rối cuộc sống vợ chồng cô. Bà thường xuyên vào phòng họ mà không gõ cửa, thậm chí lục lọi đồ đạc, và khi cô chốt cửa, bà đập cửa không ngừng cho đến khi được vào. Bà còn leo lên giường nằm cùng họ, khiến họ không có không gian riêng tư. Có lần, khi cô mắc màn từ sớm, bà vẫn vào mà không ngần ngại.
Tú cảm thấy ngột ngạt khi phải giành giật chồng từ tay mẹ chồng, vì Phát không dám phản kháng lại mẹ, sợ mẹ buồn. Cuộc chiến này không công bằng, vì chồng có thể bỏ vợ chứ không bao giờ bỏ mẹ. Tú chỉ biết chấp nhận và "sống chung với lũ". Mẹ chồng chăm sóc Phát như chăm trẻ, khiến Tú cảm thấy bức xúc. Dù mọi người cho rằng Tú may mắn có mẹ chồng tốt, nhưng thực tế bà quá yêu con trai và từng phản đối mọi bạn gái của Thành, chỉ chấp nhận Tú sau khi Thành kiên quyết. Hồi mới cưới, vợ chồng Tú thường phải ngồi xem phim với bà đến tận 11 giờ mới được về phòng.
Bà chồng cô thường lên sớm và ngủ trưa chung với cô và Thành, mặc dù phòng của bà không khác gì. Bà tự ý sử dụng đồ đạc riêng tư của vợ chồng cô mà không cần hỏi ý kiến. Bà hay làm nũng Thành, than đau đầu mỗi khi anh ở nhà, và chỉ có anh bóp đầu mới giúp bà khỏi bệnh, trong khi thuốc không có tác dụng. Cơn đau đầu của bà chỉ xuất hiện khi có Thành ở nhà, còn khi chỉ có cô và bà thì bà khỏe. Có lần nửa đêm bà gọi Thành sang phòng và anh ở lại đến sáng. Khi Thùy sinh bé, bà bệnh nặng khiến Thành không thể rời bỏ mẹ để thăm vợ con. Nghe họ hàng nói, cô mới biết bà vẫn ôm hôn Thành như khi anh còn nhỏ, dù giờ anh đã 24, 25 tuổi.
Ban đêm, bà thường lên phòng trò chuyện và ôm con ngủ một chút trước khi xuống, thậm chí có hôm ngủ cùng con trai. Tất cả mọi chuyện của Thành đều phải có ý kiến của bà, từ việc ăn uống đến sinh hoạt. Thùy cảm thấy căng thẳng và stress nặng khi phải chịu đựng điều này qua nhiều tháng. Cô khuyên chồng nên thể hiện thái độ với mẹ, nhưng anh lại sợ làm bà buồn. Thùy rất thất vọng về Thành, vì anh quá phụ thuộc vào mẹ, thậm chí có thể hy sinh gia đình riêng để làm vừa lòng bà. Khi cô bị sốt, Thành cũng chỉ tìm cách về phòng sớm với lý do mệt mỏi, trong khi bà lại độc chiếm thời gian của anh. Thùy bận rộn chăm sóc con, còn Thành bị mẹ chồng kéo về với những yêu cầu của bà.
Bà luôn là người chiến thắng, vì vợ con không thể so sánh với mẹ đẻ. Khi Thùy có lời nói chạm đến bà, Thành lập tức bảo cô không được có thái độ tiêu cực. Thùy tự hỏi, nếu mẹ chồng và chồng yêu thương nhau thì sao không sống chung, mà lại lấy vợ để làm tổn thương? Hoa hàng ngày phải đối mặt với mẹ chồng thảo mai, trong lòng luôn băn khoăn.


Source: https://afamily.vn/me-chong-nang-dau-nhu-hai-gai-lay-chung-mot-chong-2013090711093431.chn